20120814-160636.jpg

Chương 30

Editor: Thù Nhi

*******************************

Thù Nhi: oa oa chương này Lâm Cảnh bị tên ác ôn Trần Hi nhúng chàm (một nửa) rồi *lau lau nước mắt*. Nương thật muốn xem con bị nhúng chàm nốt nửa còn lại quá …..

 

Trần Hi tắm rửa xong đi ra nhìn thấy Lâm Cảnh đang ngồi trên sô pha phòng khách ôm một quyển sách đọc, hắn đi qua nhìn nhìn, phát hiện là quyển lần trước mua cho Lâm Cảnh “Chu quốc bình thư”. Trần Hi đứng trước mặt Lâm Cảnh, Lâm Cảnh đầu cũng không thèm ngẩng lên, hoàn toàn coi như hắn không tồn tại.

Trần Hi thấy Lâm Cảnh không thèm nhìn mình đành phải tỏ vẻ đáng thương đi về phía y bồi tội.

Nói: “Mình cũng không biết cư nhiên lại là cái loại phim này, thật sự, mình không phải cố ý, lạnh cao ~, cậu liền tha thứ mình đi.”

“Đổng Ba rõ ràng nói với cậu, cậu nghĩ tôi không thấy được hắn nói gì với cậu sao?” Lâm Cảnh ngẩng đầu lên rất tức giận phản bác Trần Hi.

“Cậu ta nói là phim văn nghệ, thật sự, cậu ta tuyệt đối nói là phim văn nghệ.” Trần Hi nhấc tay thề, lúc ấy Đổng Ba thật đúng là nói phim văn nghệ, nói phim tình yêu hoạt động văn nghệ, tuy rằng dùng ngôn ngữ như vậy nhưng nam sinh nào lại không biết cái này có hàm nghĩa gì? Cũng chỉ có Lâm Cảnh như trẻ con không biết mà thôi.

Lâm Cảnh đối với câu giải thích này cười nhạt, hiển nhiên là không quá tin tưởng, sau đó phỏng chừng là nghĩ đến mấy cảnh gì đó trong phim liền đỏ mặt cau mày hỏi: “Cậu trước đây thường xuyên xem cái kia sao?”

Trần Hi lập tức nói: “Làm gì có, mình trước kia mới không xem, hôm nay cũng là lần đầu tiên, hơn nữa lúc đó mình cũng không xem, thật mà!” Trần Hi cảm thấy bản thân coi như không nói dối, dù sao phim hạng nặng này hắn là lần đầu tiên xem, hơn nữa nhìn một lúc hắn thật sự chịu không nổi, vừa ôm Lâm Cảnh- không thể làm gì y, vừa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trong lòng nhẩm Luận Ngữ tĩnh khí.

Lâm Cảnh thấy Trần Hi nói đến thẳng thắn, lại còn thề liền tin tưởng hắn, sau đó lại hỏi vẻ không vui: “Cái kia chính là phim cấp ba sao?”

Trần Hi thấy Lâm Cảnh tò mò nhưng lại bộ dáng thẹn thùng liền cảm thấy trong lòng như có móng vuốt quấy nhiễu làm hắn tâm ngứa vô cùng, thật muốn đem Lâm Cảnh đẩy ngã. Nhưng hắn vẫn như cũ giả bộ nhất phái chính trực, thực thành thạo nói: “Không phải. Phim cấp ba không rõ ràng như vậy.”

Lâm Cảnh nghi hoặc nhìn về phía Trần Hi, cái gì mà không rõ ràng?

Trần Hi nở nụ cười một chút, giơ tay vuốt vuốt tóc Lâm Cảnh, hắn nói: “Cậu xem một chút liền biết khác biệt.” (đừng xem >”:< )

Lâm Cảnh hừ một tiếng, hai má càng hồng: “Không xem.”

“Tuyệt không như cậu tưởng tượng, cậu đây là bởi vì không biết mới tạo thành hiểu lầm, thật sự, cậu thử xem thôi, diễn rất khá, phi thường nghệ thuật.” Trần Hi nhấn mạnh hai chữ “Nghệ thuật”, bắt đầu lôi kéo Lâm Cảnh nhõng nhẽo, còn nói một số cảnh hữu tình tốt đẹp dụ dỗ y.

Lâm Cảnh kỳ thật cũng có một chút tò mò, muốn biết chuyện mấy nam sinh lớn hơn mình lén lút nói rốt cục là cái gì, hơn nữa bởi vì Lâm Cảnh uống bia rượu tự nhận là bản thân thanh tỉnh, nhưng kỳ thật đầu óc đã có chút mơ hồ, cho nên thời điểm Trần Hi đi mở phim, Lâm Cảnh vẫn như cũ ngồi trên sô pha, tuy rằng đỏ mặt nhưng không có chạy trốn, cũng không có ngăn cản Trần Hi.

Thả đĩa vào DVD, tắt đèn, Trần Hi trở lại sô pha ngồi cạnh bên người Lâm Cảnh. Lâm Cảnh mới đầu còn không dám xem màn hình TV, sợ vừa nhìn lại là cảnh tượng kích thích như chiều nay, không hề mỹ cảm mà lại quá mức rung động, làm cho y cảm thấy sợ hãi cùng ghê tởm.

Không nghĩ tới cũng không phải loại thanh âm như buổi chiều, từ trong TV truyền ra âm nhạc thư hoãn mà duyên dáng, dần dần nổi lên tiếng tiêu du dương, Lâm Cảnh vì thế tò mò quay đầu lại xem. Trong TV là cảnh tượng hoa viên, tiểu kiều (cây cầu nhỏ) lưu thủy, hoa mộc thấp thoáng bên đình đài, ngày xuân vừa vặn hoa nở, từ tiểu viên xuyên qua là một mảnh ao nhỏ lưu thủy trong suốt thấy tận đáy, thật sự là cảnh sắc tuyệt đẹp.

Lâm Cảnh hoài nghi có phải hay không Trần Hi bật sai phim rồi, mở nhầm phim phong cảnh lâm viên, nhưng là vụng trộm liếc nhìn Trần Hi một cái, phát hiện Trần Hi cư nhiên đang theo dõi y, hơn nữa là nhìn y cười. Lâm Cảnh nghĩ hay là mình bị Trần Hi lừa, nói “Đây là phim phong cảnh sao?”

Trần Hi cười, ôm chầm bờ vai y nói, “Tiếp tục tiếp tục, không cần nóng vội như vậy.”

Lâm Cảnh bị Trần Hi vừa cười vừa nói làm cho hai má càng hồng, trong lòng ngượng ngùng tự nhủ sẽ không nhìn, muốn đứng dậy nhưng là thân thể bị Trần Hi ôm giam cầm, vì thế chỉ có thể ngồi ở chỗ này.

Hình ảnh kế tiếp xuất hiện hai vị nữ nhân xinh đẹp, trong đó vị tiểu thư kia một thân quần áo phấn hồng, trong tay là cây quạt lông chim xinh đẹp, người còn lại xác nhận là nha hoàn của nàng, một thân lục y, trong tay cầm theo một cái lẵng hoa.

Hai cô nương phi thường xinh đẹp, mang theo một cỗ thiên chân tản bộ ở hoa viên, vừa hái hoa vừa bắt bướm khiến cho mồ hôi nhễ nhại. Vị tiểu thư kia cảm thấy nóng liền đem ngoại sam cởi bỏ một lớp, sau đó hơi lộ ra một đoạn áo ngực bên trong, bộ ngực mềm vì thế như ẩn như hiện, trắng trắng nộn nộn rất là chọc người. Lâm Cảnh nhìn thấy tò mò, trong lòng lại dâng lên cảm giác xấu hổ, đáy lòng ẩn ẩn nghĩ không được nhìn nữa, nhưng Trần Hi lúc này đem y ôm càng chặt hơn một chút, đầu còn gối lên bờ vai y tựa như mọi khi hai người cùng xem một quyển sách. Lâm Cảnh vì thế đành phải kiên trì tiếp tục xem.

Vị tiểu thư cùng nha hoàn kia bộ ngực sữa nghiêng một cái nổi bật giữa đám hoa lá. Thời điểm Lâm Cảnh đang thưởng thức cảnh đẹp, cư nhiên màn ảnh đột nhiên xuất hiện một đôi mắt, sau đó lại nhoáng một cái làm cho người ta phát hiện kia nguyên lai là có nam nhân đang tránh trong hoa viên. Nam nhân kia dáng vẻ nho sinh nhưng cũng không phải loại nho sinh văn nhược bình thường, ngược lại bộ dáng rất là phong thần tuấn lãng, chính là trong mắt hắn hiện lên khát vọng cùng đáng khinh, không khỏi làm cho người ta cả kinh trong lòng.

Tiếp theo, vị tiểu thư kia một bên chân giống như là bị thương kêu một tiếng sợ hãi, thanh âm mềm yếu có thể làm người ta xương cốt tê rần. Lâm Cảnh thậm chí cũng kêu một tiếng theo vị tiểu thư kia, rước lấy lỗ tai bị Trần Hi nhẹ cắn một cái.

Diễn biến tiếp theo tuyệt không ngoài dự đoán của mọi người, thư sinh kia làm bộ cũng đang dạo chơi hoa viên, sau đó nhìn thấy vị tiểu thư bị thương liền hỗ trợ cõng nàng đi ra ngoài, bàn tay còn tại mông tiểu thư đáng khinh một trận. Tiểu thư kia cũng là một vẻ khiếp khiếp rúc vào trên lưng hắn, thậm chí còn thở dốc kiều ngâm ra tiếng làm Lâm Cảnh cảm thấy rất kỳ quái, tiểu thư cổ đại không phải là tự nhốt mình trong khuê phòng sao, không bị nam tử nhìn trộm, cũng sẽ không cùng nam nhân có loại tiếp xúc thân thể, tại sao lại ngồi trên lưng nam nhân đâu, thậm chí bị người sờ vuốt còn không mau phản kháng hô to cứu mạng.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế nhưng Lâm Cảnh lại chưa kịp nói ra khỏi miệng, Trần Hi đã muốn đem y hoàn toàn ôm vào trong lòng, tay đặt bên hông nhẹ nhàng vuốt ve.

Sau đó tiểu thư cùng nam tử hai người ở hoa viên yêu đương vụng trộm ngay dưới ánh trăng sáng. Thấp thoáng trong bụi hoa chỉ thấy hai thân thể giao triền cùng một chỗ, hết thảy đều mờ ảo, mơ hồ có thể thấy được động tác hai người ôm ấp dây dưa, nhưng là tiếng rên rỉ thở dốc kia lại thật liêu nhân, hoa ảnh lay động, dưới ánh trăng cảnh tượng ái muội lại càng tăng thêm sắc tình……

Hết thảy đều khán bất chân thiết (nhìn không rõ), nhưng lại làm cho người ta sinh cảm giác vô hạn mơ màng.

Lâm Cảnh thế này mới rốt cục tin tưởng đây là phim sắc tình mà không phải phim phong cảnh. Y tim đập rất nhanh, hai má phi hồng, hơi thở dần dần thay đổi, thân thể cũng nóng lên. Lâm Cảnh biết mình không quá thích hợp, nhưng là bị Trần Hi ôm chặt như vậy cũng không có biện pháp chạy trốn, hơn nữa y cho rằng lúc này mà chạy trốn sẽ bị Trần Hi cười nhạo, cho nên cũng chỉ hảo tiếp tục xem.

Trần Hi tay rất tự nhiên không ngừng vuốt ve thắt lưng Lâm Cảnh, hai má hơi hơi chôn ở hõm cổ y, một bên xem phim một bên nhìn Lâm Cảnh, còn không ngừng khẽ liếm bên tai y.

Lâm Cảnh cảm thấy cả người đều nóng, hơn nữa thân thể dường như không chịu nghe theo khống chế bản thân. Thanh âm trong TV càng ngày càng liêu nhân, Lâm Cảnh bị Trần Hi sờ, cúi đầu “Ân” một tiếng, mang theo thở dốc rên rỉ làm thân thể y đều run lên. Trần Hi lại càng chịu không nổi, ngón tay vói vào quần Lâm Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve gốc, môi không ngừng hôn lên lỗ tai cùng má y. Lâm Cảnh muốn né ra nhưng lại đẩy Trần Hi bất động, miệng phát ra thanh âm “Ân…… Ngô……” hàm hồ chỉ càng làm cho Trần Hi tình dục bị kích thích tăng vọt.

Trong TV cảnh tượng đã chuyển đến ban ngày, trăm hoa nộ phóng, cảnh xuân tươi đẹp, nam tử đang ngồi trên xích đu còn vị tiểu thư kia ngồi trên người hắn, tay vịn người hắn, váy vén lên cao lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài nhưng bên trong cái gì cũng nhìn không tới, chỉ chọc người tâm ngứa, trên thân quần áo lại hỗn độn lộ ra một đôi bồng đào tuyết trắng cao ngất, tùy ý để môi nam tử vỗ về chơi đùa…… Theo bàn đu không ngừng lắc lư, vị tiểu thư kia tiếng kêu kiều suyễn càng lúc càng lớn……

Lâm Cảnh chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, giương miệng thở hào hển, trong đầu choáng váng choáng váng hồ hồ, cả người bị Trần Hi ôm, bị hắn vuốt ve hôn môi, lưng một trận mềm yếu, mặt lập tức bị Trần Hi vỗ về phủ lộng. Chuyện tình xấu hổ như vậy Lâm Cảnh cũng vô lực phản kháng, thanh âm thở hào hển thấp có thể so với muỗi, một tiếng gọi “Trần Hi…… Trần Hi……”

Trần Hi bị Lâm Cảnh chọc cho dục vọng dựng ngược, ánh mắt đều đỏ nóng, ngón tay vỗ về xoa nắn vuốt ve cái mông y, lại đem hung khí chính mình lấy ra cọ xát trên người Lâm Cảnh. Hai người ngã vào sô pha, cảnh tượng không biết rốt cuộc là hỗn loạn thành cái dạng gì. Lâm Cảnh không nén được mà khẽ thở dài một tiếng, ngón tay gắt gao kháp trụ cánh tay Trần Hi. Trần Hi chịu không nổi cũng tiết ra, ngã lên người Lâm Cảnh thở dốc.

Lâm Cảnh bị hắn ép khó chịu tới cực điểm, theo một mảnh bạch mang nóng rực trong thế giới kia phục hồi lại tinh thần liền đẩy Trần Hi. Trần Hi từ trên người y đứng lên, hai má đồng dạng phi hồng, ánh mắt cũng hơi hơi phiếm hồng nhìn Lâm Cảnh, trong mắt nóng tựa như muốn cháy giống nhau.

Trong TV vẫn còn đang tiếp tục, Lâm Cảnh hơi hơi nghiêng đầu nhìn sang. Lần này là đang ở trên bàn trong lương đình, trừ bỏ vị tiểu thư kia còn có nha hoàn của nàng cũng cùng nhau……

Lâm Cảnh vội vàng đem đầu dời đi chỗ khác, Trần Hi vừa vặn ôm lấy hôn môi y. Lâm Cảnh hai tay đẩy hắn ra lại bị Trần Hi bắt được bắt chéo sau lưng, thân thủ nắm trong lòng bàn tay xoa xoa. Lâm Cảnh chỉ cảm thấy tim đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thân thể vừa nóng vừa nhuyễn, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào Trần Hi. Trần Hi ôm chặt Lâm Cảnh, hạ thân không ngừng dưới bắp đùi y cọ xát trạc thứ (đâm vào -))). Lâm Cảnh cúi đầu rên rỉ tựa như thở không nổi thấp giọng khóc giống nhau, âm cuối kéo thật dài, hốc mắt cũng đã ươn ướt, đuôi mắt hồng hồng, một giọt nước mắt chảy xuống. Cái người luôn luôn thanh như nước lúc này thật yêu mị làm cho người ta muốn chết đi sống lại. Trần Hi bị cái dạng này của Lâm Cảnh chọc cho muốn đạt tới cao triều, vừa vội lại vừa kích động nhưng là lại ra không được, vì thế không ngừng cắn hôn môi Lâm Cảnh, liếm nước mắt trên mặt y, thở hào hển thì thầm: “Lâm Cảnh, mình yêu cậu, yêu cậu……”

Lâm Cảnh sớm đã vựng hồ, nghe được Trần Hi nói lời yêu, cảm giác trong lòng rất là phức tạp, có lẽ là cao hứng, có lẽ lại là bất an.

Lâm Cảnh lại bị ngón tay Trần Hi phủ lộng phát tiết một lần, Trần Hi kia chất lỏng nóng rực bắn vào nội bắp đùi y, cái loại cảm giác thấm ướt nóng rực này làm cho Lâm Cảnh một trận run run cùng than nhẹ……

Chờ Lâm Cảnh phục hồi lại tinh thần, cũng không quản trong TV rốt cuộc là cái dạng gì, dùng sức đẩy Trần Hi đang dây dưa ra, nghiêng ngả lảo đảo muốn chạy về phòng ngủ, đứng dậy mới phát hiện quần ngoài cùng quần lót đều bị Trần Hi kéo đến tận đầu gối, trong đầu Lâm Cảnh oanh một tiếng bị sét đánh, bất chấp cảm giác thẹn thùng nan kham, đem quần kéo lên chạy vội về phòng ngủ đi, sau đó cửa bị y “Phanh” một tiếng đóng lại.

Trong TV đã đổi đến cảnh tượng ở ôn tuyền, Trần Hi hai mắt lăng lăng nhìn, lại nhìn cửa bị Lâm Cảnh đóng.

Hắn lúc này vẫn như cũ mặt đỏ đến lợi hại, bên tai cũng hồng, cảm thấy nhiệt khí toàn thân vẫn còn bốc ra bên ngoài, trong ánh mắt mang theo một tia hưng phấn như ý, nhưng là lại có chút sầu lo. Trần Hi sửa sang lại bản thân một chút, sau đó tắt TV, bật đèn trong phòng lên.

————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Còn có hai chương ~~~

Làm chuyện xấu rồi, mọi người thỉnh điệu thấp a ~~~

Hết Chương 30.